- qǐng
顷suì
岁
,sūn
孙shēn
莘lǎo
老shí
识ōu
欧yáng
阳wén
文zhōng
忠gōng
公
,cháng
尝chéng
乘jiān
间
,yǐ
以wén
文zì
字wèn
问zhī
之
,yún
云
:
“wú
无tā
它shù
术
,wéi
唯qín
勤dú
读shū
书ér
而duō
多wéi
为zhī
之
,zì
自gōng
工
。shì
世rén
人huàn
患zuò
作wén
文zì
字shǎo
少
,yòu
又lǎn
懒dú
读shū
书
,měi
每yì
一piān
篇chū
出
,jí
即qiú
求guò
过rén
人
,rú
如cǐ
此shǎo
少yǒu
有zhì
至zhě
者
。cī
疵bìng
病bú
不bì
必dài
待rén
人zhǐ
指tī
擿
,duō
多zuò
作zì
自néng
能jiàn
见zhī
之
。
”
cǐ
此gōng
公yǐ
以qí
其cháng
尝shì
试zhě
者gào
告rén
人
,gù
故yóu
尤yǒu
有wèi
味
。
参考书籍:《古代汉语常用字字典》 商务印书馆 2017年版,