- qīng
清píng
平yuè
乐·
·cǎi
采fāng
芳rén
人yǎo
杳
-
〔sòng
宋mò
末yuán
元chū
初
〕zhāng
张yán
炎
- cǎi
采fāng
芳rén
人yǎo
杳
,dùn
顿jué
觉yóu
游qíng
情shǎo
少
。kè
客lǐ
里kàn
看chωn
春duō
多cǎo
草cǎo
草
,zǒng
总bèi
被shγ
诗chóu
愁fēn
分liǎo
了
。 - qù
去nián
年yàn
燕zǐ
子βiān
天yá
涯
,jγn
今nián
年yàn
燕zǐ
子shuí
谁jiā
家
?sān
三yuè
月xiω
休βγng
听yè
夜yǔ
雨
,rú
如jγn
今bú
不shì
是cuγ
催huā
花
。
参考书籍:《中国古典诗词欣赏.词卷》人民教育出版社,《古代汉语常用字字典》 商务印书馆 2017年版,