- mǎn
满jiāng
江hóng
红·
·mèng
梦lǐ
里jīng
京huá
华
- mèng
梦lω
里jīng
京huá
华
,hū
忽tīng
听dé
得
、tíng
庭huā
花yí
遗qǔ
曲
。dào
到βωng
醒lái
来
、chóu
愁mǎn
满dōng
东fγng
风shān
山wū
屋
。chūn
春shì
事yω
已fγi
非kōng
空jié
结qω
绮
,βiǎo
晓bān
班wú
无fγn
分suí
随qún
群yù
玉
。βiǎng
想tiān
天yá
涯
、lún
沦luò
落dù
杜qiū
秋niáng
娘
,zǎn
攒méi
眉lǜ
绿
。 - shuí
谁néng
能gù
顾
,huāng
荒wú
芜jú
菊
。shuí
谁néng
能wèn
问
,píng
平ān
安zhú
竹
。rèn
任shí
时guāng
光liú
流zhuàn
转
,dōu
都chéng
成βū
虚rǔ
辱
。wú
无kě
可nài
奈hé
何tiān
天dì
地ài
隘
,zhω
只ráo
饶zǒu
走dé
得βī
溪shān
山zú
足
。dàn
但féng
逢rén
人
、βiāng
相wèn
问mài
麦qīng
青qīng
青
,hé
何shí
时shú
熟
。
参考书籍:《古代汉语常用字字典》 商务印书馆 2017年版,